“Chúng ta bắt đầu học.” Trình Loan Loan buông sách vở, đứng trên bục giảng, lẳng lặng mà mở miệng: “Ta là tiên sinh dạy ngôn ngữ A Tát Bố của các ngươi, mối giao hảo giữa A Tát Bố và Đại Vũ ta chỉ mới được thiết lập từ khoảng hai, ba năm trước, lịch sử giữa hai nước cũng chẳng có gì nhiều để nói. Ta biết mọi người đều thắc mắc vì sao phải sáng lập một học đường riêng biệt, vì sao phải học tập ngôn ngữ của mấy tiểu quốc đó, có người cho rằng không cần thiết, cũng có người cho rằng lãng phí thời gian và sức lực, trước khi giảng dạy ngôn ngữ thì ta sẽ nói cho mọi người biết lý do vì sao.”
“Mọi người nhìn thấy Đại Vũ bây giờ là một vương triều giàu mạnh, có mười mấy nước chư hầu phụ thuộc, có được tất cả phồn hoa mà một quốc gia nên có, quốc thái dân an, an cư lạc nghiệp… Nhưng các vị đang ngồi ở đây hẳn cũng biết, ba trăm năm trước khi Đại Vũ vừa mới lập nước, chúng ta đã phải chịu khuất nhục đến cỡ nào?”
“Lúc đó trong nước nội loạn, hoàng đế khai quốc xuất quân giành được giang sơn, tuy nhiên nội bộ mâu thuẫn nghiêm trọng, biên cương trống rỗng, Đại Vũ lập nước mới một năm đã bị vô số tiểu quốc dòm ngó, một nước nhỏ nhoi như Tây Nhung đã lợi dụng sơ hở tràn vào từ phía tây Đại Vũ, cứ chậm rãi như tằm xâm chiếm đất đai Đại Vũ…Ở đây hẳn không có người không biết tới đoạn lịch sử này, cuộc chiến với Tây Nhung giằng co suốt hai mươi năm…”
Âm thanh của nàng không nhanh không chậm, như nước chảy róc rách pha lẫn sự âm trầm truyền cảm.
Học sinh đang ngồi phía dưới cho dù có khó trị tới đâu thì cũng đã đọc qua sách vở, hoặc nhiều hoặc ít cũng có biết qua đoạn lịch sử này.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây