“Còn dám nói không có việc gì.” Triệu Tứ Đản mím môi: “Chín ngày trước lúc vào trường thi, hắn bị Bàng Kiệt, nhi tử của Bàng đại học sĩ bẻ ngón trỏ, hắn một mực che giấu không chịu nói, cho tới hôm nay mới chủ động đề nghị đến y viện, sư mẫu ngài phải dạy dỗ Ngu huynh một trận!”
Lục Ánh Tuyết mạnh mẽ cầm tay hắn lên cẩn thận nhìn một lượt. Bởi vì không được xử lý kịp thời nên khớp ngón trỏ bây giờ đã bầm đen, vừa nhìn là biết trật khớp. Vết thương này thực ra không coi là nghiêm trọng nhưng đối với một thí sinh cần viết chữ mà nói thì đây là chuyện đáng sợ hơn cả mất mạng.
“Tiểu Chiêm…” Nước mắt của Lục Ánh Tuyết rơi xuống từng giọt từng giọt: “Khổ cực cho con rồi, khổ cho con rồi…”
Ngu Chiêm bắt đắc dĩ nói: “Nhiều người nhìn như vậy kìa, nương đừng khóc, con không có việc gì, thực sự không sao đâu, còn có đi y quán nữa hay không?”
“Trước tiên dẫn hài tử đi xem đại phu đã.” Thẩm lão phu nhân vỗ vai Lục Ánh Tuyết, thấp giọng nói: “Chúng ta đừng nói chuyện khảo thí nữa, tránh cho hài tử thương tâm.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây