Trình Loan Loan đang móc đồ trong tay áo, không kịp phòng bị bị đẩy một cái, lưng ấn lên kiếm của Tiêu Quyết.
Tuy nàng đã mặc đồ chống đao, nhưng không có nghĩa sẽ không bị thương, khi mũi kiếm sắc nhọn đâm tới, lưng vẫn không tránh khỏi đau đớn.
Thái hậu không biết Vinh Khánh đẩy Trình Loan Loan, tưởng Trình Loan Loan lại lần nữa chắn một đòn chí mạng cho bà, quầng mắt lập tức đỏ lên: “Tuệ Thục nhân, khanh không sao chứ…”
“Hóa ra ngươi chính là Tuệ Thục nhân!” Tiêu Quyết giẫm chân lên cổ tay của Trình Loan Loan: “Người trong nhân gian nhắc tới Tuệ Thục nhân đều tấm tắc khen ngợi, theo bổn điện hạ thấy, cũng chỉ có như vậy. Cũng là ngươi mệnh yếu, lại đứng phía trước nàng ta…Nhiều năm trôi qua như vậy, người gan nhỏ như chuột vẫn nhát gan như vậy, thời khắc nguy cấp luôn đẩy người khác ra chắn thương, chậc chậc, thái hậu, không phải bà hỏi ta năm đó Đoan Mẫn chết thế nào sao, ta đại phát từ bi nói cho bà biết vậy…”
“Không hay rồi!” Vân Khánh đột nhiên kinh hô lên: “Tay của Tuệ Thục nhân chảy rất nhiều rất nhiều máu!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây