Rừng mai rộng mười vặm, lúc mới tới cảm thấy kinh diễm nhưng ở lâu một chút lại cảm thấy vô cùng lạnh lẽo.
Tuyết lớn rơi không ngừng, trên mặt đất, tuyết phủ một lớp tuyết dày, một chân giẫm xuống có thể ngập tới đầu gối.
Nguyễn Minh Châu ôm cánh tay Trình Loan Loan, không ngừng luyên thuyên nói: “Lạnh quá, thật sự quá lạnh, ống quần và giày của ta ướt đẫm, nếu cứ tiếp tục như vậy thật sự sẽ bị đông chết... Vinh Khánh quận chúa thật sự quá độc ác, cố ý ném chúng ta vào rừng mai, chúng ta chết cóng trong rừng mai, người ngoài chỉ cho rằng chúng ta đến đây vì thưởng mai, tự mình tìm đường chết, nàng ta có thể hoàn mỹ thoát thân... Ta vẫn cho rằng nàng ta rất hiền lành, không nghĩ tới lại ác độc như vậy, Thái hậu nương nương cũng bị nàng ta lừa...”
Nàng cứ tiếp tục nói như thể làm như vậy người sẽ ấm lên.
Nàng ấy nói xong, đột nhiên nhìn thấy Trình Loan Loan móc từ trong tay áo ra một thứ giống như la bàn, bên trong còn có hai cây kim đang xoay tới xoay lui.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây