“Ám khí?” Vẻ mặt Tần Vương tức giận: “Vậy mà lại có người dám ở trong buổi săn bắn của bổn vương ám toán Tuệ Thục nhân, đây là không muốn sống nữa hay sao?”
“Chắc là không đến mức vậy chứ?” Vinh Khánh nói: “Tuệ Thục nhân chỉ vừa mới tới kinh thành chắc vẫn chưa đắc tội ai đâu, cho dù có kẻ muốn giết Tuệ Thục nhân thì cũng không thể ra tay trong trường hợp như vậy, chắc là Tuệ Thục nhân hiểu lầm rồi.”
Trình Loan Loan ngước mắt lên, ánh mắt dừng lại trên người Vinh Khánh, ánh mắt của nàng rất lạnh nhạt, cứ lẳng lặng nhìn như vậy.
Vinh Khánh không hề nhượng bộ đối diện với nàng, dường như để thể hiện mình không có liên quan gì đến chuyện này.
Chỉ là nàng ta càng muốn chứng minh thì lại càng thể hiện sự chột dạ của mình.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây