“Tam Ngưu, con mệt không, ăn nhiều một chút.” Trình Loan Loan chia một nửa chân giỏ ra bỏ vào chén của hắn, một nửa khác cho Trình Bính, “Cháu đi theo Tam Ngưu cũng chịu khổ cực, ăn nhiều một chút mới tốt.”
Trình Bính cảm động đến rơi nước mắt: “Cảm ơn Thục nhân.”
Dứt lời, cúi đầu hai ba miếng liền ăn hết chân giò.
Trình Loan Loan thở dài, cơm nước ở quân doanh thật sự chẳng ra sao cả, bọn nhỏ mỗi ngày mệt mỏi thành như vậy nhưng lại ăn không được mấy miếng thịt, mẹ già khó tránh khỏi lòng chua xót.
Nhưng nàng biết, đã lựa chọn con đường này, như vậy thì phải kiên trì tiếp, cũng không thể bởi vì cơm nước không ngon liền từ bỏ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây