“Nói một câu không sợ Tuệ Cung nhân chê cười.” Tiền lão gia tử khụ khụ: “Thật ra Huy nhi vẫn luôn vừa ý Lãnh tiểu thử, chỉ là Huy nhi trên người không có công danh, sợ bị Lãnh viên ngoại ghét bỏ nên Tiền gai ta cũng không dám đề cập tới chuyện này.”
Trình Loan Loan loáng thoáng nhớ lại khi Lãnh gia vứt tú cầu, Tiền Huy là người một hai phải cướp được tú cầu nhưng trời xui đất khiến tú cầu lại rơi vào tay Chiêu nhi.
Nếu không phải trời đất xui khiến thì hài tử của Tiền Huy và Lãnh tiểu thư chắc cũng đã được một tuổi.
Nàng cười nói: “Đây chính là chuyện tốt.”
“Đều do ta…” Lãnh viên ngoại ảo não tự trách: “Lúc trước ta không nên, ai dà, không đề cập tới nữa… Huy nhi là hài tử tốt, mỗi lần tới Hồ Châu đều sẽ tới cửa bái phỏng, ta tưởng rằng hắn muốn giữ quan hệ làm ăn với Lãnh gia ta, sau mới biết được hắn chỉ muốn nghe ngóng tình hình của Sương Nhi. Sương Nhi thân thể không tốt, gặp được một người nhiệt tình như vậy là phúc Sương Nhi tu được từ tám đời, Lãnh gia ta đâu có tư cách ghét bỏ Huy nhi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây