Khoảng cách giữa Nam Dương và Hồ Châu quá xa, nếu nàng xây vườn hoa ở đây thì sẽ rất bất tiện trong vấn đề quản lý.
Nhưng những dân chúng thành thật chất phác của thôn Hòe Hoa đã cảm hóa nàng, nàng sẵn lòng giúp đỡ nơi này tu sửa nhà cửa vườn tược, sẵn lòng giúp đỡ bọn bắt đầu cuộc sống một lần nữa.
“Tuệ Cung nhân thật sự là người cực kỳ lương thiện.” Lữ đại nhân trăm mối cảm xúc ngổn ngang: “Nếu không nhờ Tuệ Cung nhân ra tay thì ít nhất những dân chúng gặp tai họa do lũ lụt đó phải vật lộn trong cực khổ bảy tám năm trời mới có thể chậm rãi trở lại cuộc sống bình thường.... Ta thay thế mọi người ở Nam Dương tạ ơn Tuệ Cung nhân. Nếu sau này Tuệ Cung nhân có việc gì cần giúp đỡ thì chỉ cần nói một câu, Lữ mỗ nhất định không chối từ.”
“Lữ đại nhân quá lời.” Trình Loan Loan khiêm tốn nói: “Ta là Cung nhân tứ phẩm, cũng là quan viên triều đình, làm những chuyện đó vì dân chúng là điều đương nhiên, không nên ca công tụng đức như vậy.”
Hai chuyện nàng làm đều có tâm tư riêng của bản thân, không thể xem là vô tư được.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây