Màn đêm buông xuống, Triệu Đại Sơn vội vã trở về.
Hắn còn chưa kịp vào thăm khuê nữ thì đã bị Trình Loan Loan gọi vào chủ viện.
“Tuệ Nương và bé con đều ngủ rồi, con đừng đánh thức mẹ con hai người.” Nàng dịu dàng nói: “Con ngồi xuống đi, mẫu tử chúng ta trò chuyện một lúc.”
Trong khoảng thời gian này Triệu Đại Sơn vẫn luôn bận rộn, gầy đi không ít nhưng hắn của trước đây nhìn thế nào cũng chỉ là một hán tử chất phác thành thật mà nay trên người đột nhiên có thêm rất nhiều trọng trách nên cũng dần dần trở nên quyết đoán hơn, sau này hắn nhất định sẽ là trụ cột của Triệu gia.
“Khoảng thời gian này con quá bận rộn, đi sớm về muộn, có đôi khi đến huyện xa quá thì cả đêm cũng không về được, chuyện con làm đều là chuyện tốt lợi quốc lợi dân, bận rộn cũng không sao cả, nhưng....” Nàng chuyển ý: “Có bận hơn nữa cũng nên dành ra một chút tinh thần và sức lực để quan tâm thê tử và con cái. Không phải ta nói đến chuyện thiếu ăn thiếu mặc trong cuộc sống hàng ngày mà là đang nói đến khía cạnh tâm lý cần người an ủi, tinh thần cần người quan tâm....”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây