Đang nói thì Triệu Đại Sơn cũng đến, hắn vừa từ ruộng về, trên người rất bẩn, sau khi chen vào đám người nhìn thấy Trình Loan Loan, hốc mắt thoáng chốc đỏ bừng, không khóc cũng không cười nói: “Nhị Cẩu vẫn chưa biết nương về, con đã bảo người nhanh chóng đi báo một tiếng.”
“Ôi chao, nương Đại Sơn, cháu đã về thật rồi.” Lý chính cực khổ vất vả mãi mới chen được vào trong: “Thật tốt quá thật tốt quá, trước kia cháu cứ liên tục trì hoãn thời gian trở về làm ta thật sự lo lắng cháu cứ ở mãi kinh thành không về nữa. Chiều hôm nay toàn bộ thôn nghỉ ngơi, mọi người cùng nhau nấu cơm, cùng nhau ăn cơm, coi như là tiệc đón nương Đại Sơn trở về.”
Trình Loan Loan lau lau mồ hôi trên trán: “Không cần thiết lắm đâu....”
“Cần thiết chứ, rất cần thiết.” Lý chính lớn tiếng nói: “Vừa đúng đang là mùa thu hoạch của thôn chúng ta, trong thôn kinh doanh lâu nay cũng lời được không ít tiền, nhân cơ hội này, toàn bộ người trong thôn cùng nhau ăn bữa cơm, thuận tiện đón nương Đại Sơn trở về, cứ gọi là tiệc thu hoạch vụ thu, thế nào?”
Ông biết nương Đại Sơn không thích quá khoa trương vì thế liền lấy một cái cớ. Ông vừa nói ra lời này đã lập tức nhận được sự đồng ý của toàn bộ người trong thôn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây