A Tát Bố nằm ở phía bắc của Đại Vũ, khoảng cách xa xôi, một năm ước chừng có thể thư từ qua lại được hai, ba lần, hơn hai mươi phong thư tính ra là số thư từ trong vòng bảy, tám năm.
Đống thư từ này Trình Loan Loan đều đã nhìn qua, nội dung về cơ bản không khác nhau nhiều lắm, mở đầu đều là vấn an hoàng đế của Đại Vũ, phần giữa nói một chút về đất đai thổ nhưỡng của A Tát Bố, lại nói thêm về trung tâm kinh tế của A Tát Bố, đưa ra một số ý tưởng giao lưu kinh tế, ở đoạn cuối cùng là muốn báo cho Đại Vũ biết sứ giả A Tát Bố bọn họ đã tới biên cảnh Bắc Cương của Đại Vũ, lúc nào cũng có thể vào bái kiến vương thượng cả Đại Vũ.
Ở cuối mỗi phong thư đều có nội dung giống nhau, đều là lời thỉnh cầu yết kiến của A Tát Bố.
“Tuệ An nhân có biết lão hủ đã phiên dịch thành cái gì không?” Vẻ mặt Chương đại nhân hối hận: “Ta lại cho rằng A Tát Bố đang khoe khoang bọn họ đã kết giao với các tiểu quốc giáp với vùng Bắc Cương của Đại Vũ… Ta còn đang suy nghĩ vì sao bảy, tám năm qua đều phải cường điệu sự kiện này trong thư, thì ra là do ta đã hiểu sai ý tư… Nói cách khác, đại sứ của A Tát Bố hằng năm đều ở vùng Bắc Cương của Đại Vũ chờ triều đình triệu kiến nhưng không lần nào chờ được…”
Trình Loan Loan: “…”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây