“Bài thơ này của Trình huynh thật không giống người thường.” Ánh mắt của Phó Triết Lý dừng lại ở một bức thư pháp với nét chữ cực kỳ mạnh mẽ khí phách: “Câu đầu tiên tả bông là vật gì, câu thứ hai tả cảnh thu hoạch bông, câu thứ ba dùng góc nhìn của dân hồi tưởng lại những nỗi khổ của dân vào mùa đông lạnh giá, câu thứ tư tả khuôn mặt rạng rỡ của dân.... Bài thơ này, đi từ nhỏ đến lớn, dàn ý rất tốt, không phải người từng trải thì vốn không thể nào viết ra được. Khó trách Hoàng thượng nói thơ của Trình huynh đứng đầu trong các tiến sĩ năm nay.... Nếu không phải dáng vẻ của ta kém hơn thì thám hoa lang này nên là ta mới đúng.”
Lời này của hắn không phải khiêm tốn, mặc dù từ nhỏ hắn đã học tập ở trong cung, hưởng thụ sự dạy dỗ tốt nhất nhưng trên thực tế tài hoa của hắn và Trình Chiêu tương xứng.
Trước khi thi Đình, phụ thân đã nói với hắn, cơ hội để hắn và Trình Chiêu có thể trở thành Trạng nguyên là bằng nhau.
Cuối cùng hắn xếp thứ nhất mà Trình Chiêu xếp thứ ba, không phải bởi vì năng lực của Trình Chiêu chỉ có thể xếp thứ ba mà bởi vì Trình Chiêu xuất thân nhà nghèo, Hoàng thượng không muốn để một học trò nhà nghèo quá mức nổi trội, sợ bị người ta mưu hại cho nên mới khâm điểm Trình Chiêu là thám hoa lang, xem như là một loại bảo vệ trá hình.
Sau khi Phó Triết Lý mở miệng khen, một vài người xu nịnh đương nhiên cũng hùa theo khen Trình Chiêu.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây