Trình Loan Loan vô cùng kinh ngạc, Đông Hoa di truyền từ Tôn thị, trừ bỏ tham ăn còn keo kiệt, thế nhưng sẽ chủ động đưa bạc ra, mặt trời mọc hướng tây rồi?
“Năm trước đại bá nương mang về cho con một quyển sách ở Hồ Châu, con đã đọc xong rồi.” Đông Hoa ngượng ngùng ưỡn ngực: “Lần này đại bá nương lên Kinh Thành, mấy loại sách này hẳn là Kinh Thành sẽ có càng nhiều, có thể mua về cho con một ít không?”
Trong mắt nàng tràn ngập mong đợi.
Từ sau khi trong thôn bắt đầu phát triển ngành du lịch, sau khi món rượu sen của nàng ta tự làm được tung ra thị trường, kiếm được một ít tiền vốn, vì thế đã dựa theo quyển sách kia nghiên cứu ra rất nhiều món ăn vặt phong phú của Hồ Châu, làm xong thì mang lên chợ bán, kinh doanh rất không tồi, mỗi tháng đều có thể kiếm được một, hai lượng bạc, nàng ta và Thu Hoa chia đôi, chính mình kiếm được sáu bảy trăm văn tiền, như thế tích cóp hơn nửa năm nên cũng có dư ra.
Nhưng những món ăn vặt kia làm tới làm lui cũng chỉ có mấy món, tóm lại nàng ta cảm thấy chủng loại quá ít, du khách hình như đã ngán rồi, chuyện kinh doanh gần đây không được tốt lắm.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây