Chương đại nhân này năm nay hơn sáu mươi, ở vị trí Hồng Lư Tự Khanh hơn ba mươi năm, Hoàng đế vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy vị lão thần này lộ ra thần sắc kích động như thế, xem ra, thọ lễ của Tuệ An Nhân đúng là thâm ý sâu sắc, Hoàng đế tự nhiên là gật đầu đáp ứng.
Sau khi Chương đại nhân để cho thái giám sau lưng rửa tay cho ông xong thì lúc này mới cẩn thận từng li từng tí cầm chăn mền bên trong cái hòm lên.
Triều thần ở xung quanh ai cũng như lọt vào trong sương mù, hoàn toàn không biết Chương đại nhân làm sao lại đột nhiên kích động như vậy, bọn họ càng thêm cẩn thận đi xem cái chăn mền kia, nhưng vẫn nhìn không ra có điểm nào không tầm thường.
Chương đại nhân cẩn thận cầm chăn mền, dưới sự trợ giúp của Minh công công, tay chuyển qua góc chăn, nơi đó có mấy hàng văn tự dùng kim tuyến thêu lên, vào ban đêm dưới ánh đèn tỏa ra ánh sáng lung linh, vô cùng sáng chói.
“Lão thần quả nhiên không có nhìn lầm!” Chương đại nhân mừng rỡ dị thường, “Hoàng Thượng mời xem, nơi này thêu chính là văn tự của Đại Vũ triều ta: Như nguyệt chi hằng, Như nhật chi thăng. Như Nam sơn chi thọ, Bất khiên bất hăng.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây