Đường Hoan nhón mũi chân, sau đó phát hiện nếu Mạnh Trạch Ngôn không cúi đầu, cho dù cô nhón mũi chân cũng không với tới.
“Anh cúi đầu xuống.” Cô nhón chân, mềm mại yêu kiều ra lệnh.
Mạnh Trạch Ngôn chậm rãi cúi đầu, dưới ánh trăng có thể nhìn thấy rõ ràng sự thẹn thùng trong mắt cô, lông mi run rẩy.
Anh ngừng ở chỗ cách cánh môi cô mọt xăng- ti- mét, không chịu cúi thấp hơn.
“Qủy hẹp hòi.” Đường Hoan nhẹ giọng lẩm bẩm, hơi thở ấm áp lan tỏa ở cằm anh.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây