“Không có.” Đường Hoan lắc đầu nói chuyện, nếu cô say sao dám giở trò sàm sỡ thế này được, tất nhiên là không có say.
Mạnh Trạch Ngôn cúi đầu hơi sát gần cô một chút, “Vậy ôm anh là nhớ anh à?”
“… Ừm.” Không phải là mượn rượu giở trò sàm sỡ sao? Sao cứ thấy không đúng…
Ngón tay vuốt ve bên môi cô, ánh mắt anh dần dần trở nên thâm thúy, “Anh cũng rất nhớ em.”
Anh chậm rãi con người xuống, khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần, Đường Hoan chớp mắt nhìn gương mặt anh đang tới gần.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây