Cô ta không thể đi, cô ta không làm cùng bộ phận với Mạnh Trạch Ngữ, bình thường cũng không có gì tiếp xúc với nhau.
Nhưng không hiểu tại sao lại lan truyền một số tin đồn, cũng may là có rất ít người tin tưởng. Nếu cô ta đi, sẽ chứng thực tin đồn đó mất.
Mạnh Thanh Hà cứ nghĩ cô ta tới xin lỗi, ông ấy thở dài, nhẹ nhàng an ủi cô ta: “Bị bệnh cũng không phải là do cháu cố ý, có gì phải xin lỗi, cháu mau trở về đi, trời lạnh lắm.”
“Chú ơi, cháu không chỉ nói xin lỗi, cháu còn có chuyện muốn nói với chú.” Người ta thường nói người già thương con cháu, Tô Nhược không tin là Mạnh Thanh Hà sẽ thờ ơ với cái chết của con trai: “Cháu biết một tiên sinh rất giỏi, cháu nhờ ông ấy tính bát tự cho Đường Hoan, cô ta có mệnh khắc chồng. Trạch Ngữ bị cô ta khắc chết, cô ta là sao chổi xui xẻo, nếu không có cô ta, Trạch Ngữ cũng sẽ không xảy ra chuyện!”
Tô Nhược nói vừa nhanh lại vừa gấp, sợ Mạnh Thanh Hà không tin, sau khi nói xong, cô ta lại bổ sung thêm một câu: “Cháu có thể đưa chú đi gặp tiên sinh đó, những lời cháu nói đều là sự thật.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây