Cô ấy không thành công cũng không sao, dù sao người khác cũng không thành công, miễn cưỡng có thể chấp nhận được.
Nhưng nếu cô ấy không thành công, mà có người khác thành công, cô ấy sẽ rất khó chịu.
Mạnh Trạch Ngôn gật đầu, Đường Hoan dùng tay phải nắm tay trái, mi mắt vô thức lay động, tự dưng cảm thấy có tật giật mình ···
Tiền Phỉ Phỉ hỏi hết câu này đến câu khác: “Cô ấy làm gì? Bao nhiêu tuổi? Có đẹp không?”
Mạnh Trạch Ngôn không thích cái kiểu dây dưa này, anh nhìn về phía trung đoàn trưởng Lưu, định chào tạm biệt ra về.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây