Gom thịt băm vào trong chén, rồi đổ hai quả trứng đã được Đường Hoan đánh đều vào trong đó, Mạnh Trạch Ngôn cười trả lời: “Từng ở, hai năm mới vào kia, không nghe lời, không ít lần bị phạt tới đội hậu cần.”
Nhìn thấy anh đổ lòng trứng vào trong thịt băm, đôi mắt Đường Hoan cười thành hình trăng rằm, trong giọng nói mang theo sự nũng nịu ngay cả bản thân cô cũng không nhận ra được: “Có thể kể cho em nghe không? Em muốn nghe.”
Mạnh Trạch Ngôn quay đầu lại nhìn cô: “Thật sự muốn nghe à?”
Nào có cô gái nào muốn nghe chuyện của đội hậu cần đâu?
Không phải đều thích nghe mấy câu chuyện dũng cảm gì đó à?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây