“Đồng chí Tôn Khải Dương.” Mạnh Trạch Ngôn cười nhạt đáp lại.
Tôn Khải Dương lấy túi đồ từ trên xe xuống, tay khác xách theo hai chai rượu: “ Anh, tôi gọi anh là anh Mạnh, anh lại gọi tôi là đồng chí, nghe xa cách quá, anh gọi tôi là Khải Dương đi.”
Ý cười nhạt trên môi Mạnh Trạch Ngôn dần tản đi: “Cậu gọi tôi là đồng chí Mạnh Trạch Ngôn cũng được.”
“Vậy không được.” Tôn Khải Dương làm như không nhìn ra thái độ xa cách của Mạnh Trạch Ngôn, vẫn mỉm cười nói: “Bàn về tuổi tác, tôi phải gọi anh là anh, lại nói bàn về phía sư phụ sư mẫu, anh cũng là anh của tôi.”
Ánh mắt của anh lạnh dần đi, Mạnh Trạch Ngôn đoán được câu còn lại anh ấy chưa nói ra là gì.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây