Hình Thúy há mồm ăn, Đường Hoan đứng bên cạnh nhìn bà ấy bằng ánh mắt đầy mong đợi: “Như thế nào, mẹ thấy ăn có ngon không?”
Hình Thúy gật đầu khẳng định, sau mấy giây bà ấy lấy từ trong miệng ra một mảnh vỏ trứng cực kỳ nhỏ.
Đường Hoan không cười nổi, lúc đập trứng cô không nhìn thấy vỏ trứng rơi vào lúc nào, quan trọng là cô ăn từ nãy đến giờ mà hoàn toàn không biết gì!
“Chuyện này có đáng gì đâu, con thế này là giỏi hơn mẹ rồi!” Hình Thúy mỉm cười vỗ vỗ vào trên đỉnh đầu của Đường Hoan, bà ấy nhớ lại chuyện hồi còn trẻ: “Hồi mẹ mới gả đến đây, mẹ nấu ăn chán hơn con nhiều, lúc đó ba con thường xuyên ăn phải vỏ trứng.
Có đôi khi sợ mẹ bị đả kích, ba con ăn phải vỏ trứng cũng không nhè ra, mẹ ngồi bên cạnh ông ấy còn có thể nghe thấy tiếng ông ấy nhai vỏ trứng, mẹ bảo ông ấy nhè ra, ông ấy còn chối không có.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây