“Không cần, buổi trưa cứ để tôi mời, hôm đó anh Mạnh đã cám ơn tôi rồi.” Tôn Khải Dương cười nói, anh ấy là một người đàn ông, lại để cô gái trẻ mời cơm, nói thế nào cũng không hợp lý.
Đột nhiên nghe được anh Mạnh từ trong miệng người khác, Đường Hoan mất một lúc mới hiểu ra là đối phương đang nói đến Mạnh Trạch Ngôn.
Bốn ngày không có tin tức gì từ anh, dường như dài vô tận.
“Nếu buổi trưa không để tôi mời, vậy tôi sẽ không đi đâu.” Đường Hoan mím mím môi, nhàn nhạt nói.
Trong lòng trống rỗng, tâm trạng xuống thấp khó có thể diễn trả thành lời.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây