Ngô Anh cứ nghĩ hai người tới bệnh viện để thăm con trai mình, lại không nhịn được nói ra mấy lời khó chịu: “Chưa từng thấy ai làm người khác bị thương còn tới muộn như vậy? Không có chút áy náy nào cả.”
Vệ Dã áy náy cười nói với Mạnh Trạch Ngôn: “Anh Trạch Ngôn anh trở về lúc nào đấy? Anh đừng nghe mẹ em nói lung tung, chuyện này không thể trách chị Đường Hoan được.”
Vệ Dã nhỏ hơn Mạnh Trạch Ngữ mấy tuổi, anh ấy gọi thẳng tên Đường Hoan thì không phù hợp, gọi chị dâu lại có vẻ hơi kỳ quặc, vậy nên anh ấy dứt khoát gọi là chị.
“Đúng là không thể trách cô ấy được, vết thương trên đầu cậu thế nào rồi? Có nghiêm trọng không?” Mạnh Trạch Ngôn phớt lờ thím Ngô, hỏi Vệ Dã.
Ấn tượng của anh về Vệ Dã vẫn chỉ dừng lại ở cậu nhóc thò lò mũi xanh lẽo đẽo chạy theo sau anh và Trạch Ngữ gọi anh trai, mới thoáng cái cậu bé năm nào đã lớn thế này rồi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây