Ngay khi Đường Hoan đồng ý, Mạnh Trạch Ngôn nhẹ nhàng dùng bông gòn nhúng vào lọ thuốc nước rồi lau vết thương cho cô, cảm giác nóng rát truyền đến, Đường Hoan không khỏi rít lên.
Mạnh Trạch Ngôn không ngẩng đầu lên nhưng lực trong tay lại càng lúc càng nhẹ đi.
Đường Hoan không phát ra âm thanh nào nữa, Mạnh Trạch Ngôn cũng không hỏi có đau không.
Sau khi dùng thuốc nước rửa xong, Mạnh Trạch Ngôn ngẩng đầu lên nhìn sang một bên rồi đưa tay đổi lọ thuốc bột.
Lợi dụng lúc đang thay hai lọ thuốc, ánh mắt anh quét qua mặt cô, để không phát ra âm thanh đau đớn mà cô vẫn luôn cắn môi dưới làm cho môi dưới đỏ lên.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây