Tề Minh vỗ vỗ bả vai của anh ta an ủi, “Anh cứ yên tâm đi, vị pháp y tôi mang đến đây là người ưu tú nhất Thượng Hải này.”
Lúc này, Diêu Hồng Phi mới đem ánh mắt chuyển sang người Bạch Hướng Mặc, bàn tay đang định giơ ra, bất chợt nghĩ đến cái gì lại nhanh chóng rụt trở về.
“Xin chào Bạch tiên sinh, nghe danh ngài đã lâu, một lát nữa làm phiền ngài.”
“Không có gì, tôi chỉ làm tròn bổn phận thôi.”
Bạch Hướng Mặc nhìn thấy động tác nhỏ của anh ta cũng không thèm để ý, “Nạn nhân ở nơi nào? Các người có bảo tồn thi thể cho tốt không?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây