“Anh họ, sao em nhớ hình như anh từng nói là không ai nhìn thấy bọn buôn người đó? Vậy thì bọn chúng làm thế nào mà bắt cóc được Gia Vượng? Có khi nào bọn buôn người là người trong làng mình không?”
Nghe vậy, Lư Xuyên Tử sửng sốt một lúc, sau đó vội vàng xua tay: “Sao có thể là người trong làng chúng ta được, mọi người đều là chỗ quen biết cả, không ai lại nhẫn tâm làm ra chuyện như vậy.”
“Nếu không phải là người trong làng, vậy thì bọn buôn người đã vào làng bắt cóc Gia Vượng như thế nào?”
“Tất cả đều là tại tôi vô dụng, hôm đó nó lấy tiền của tôi, chắc là tự mình chạy ra đầu làng đợi người bán hàng rong.”
Lư Xuyên Tử vừa nghĩ đến chuyện này liền cảm thấy hối hận và tự trách bản thân.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây