“Cậu tôi bình thường cũng không có sở thích gì khác, thích chơi nhưng cũng không dám đánh bạc nhiều, nhưng tích tiểu thành đại, vẫn thua không ít. Vì chuyện này, ông ấy và mợ tôi đã cãi nhau rất nhiều lần.”
Tống Văn Hân nói đến đây có chút ngượng ngùng, “Có thể những điều này không liên quan gì đến vụ án, tôi chỉ là đột nhiên nhớ ra thôi. Làm ăn trên thương trường, đánh bạc là chuyện rất bình thường, tuy tôi không thích nhưng quả thật cũng không phải chuyện to tát gì.”
“Không sao, tôi đã nói rồi, cô cứ việc nói ra bất cứ điều gì cô nghĩ tới.”
Phùng Cảnh Sùng cũng động viên: “Em không cần phải quan tâm đến việc nó có hữu ích hay không, cứ nói ra những gì em biết, Tề tiên sinh sẽ tự mình phán đoán.”
Nghe vậy, Tống Văn Hân mới thả lỏng hơn một chút.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây