Vừa bước vào cửa, anh đã khựng lại, lúc này Bạch Hướng Mặc đã nằm úp mặt trên giường, nhắm mắt ngủ rồi.
Tề Minh bật cười, có chút bất đắc dĩ, lại có chút đau lòng.
Liên tục di chuyển mấy ngày liền, đến Bắc Bình lại phải ứng phó với người nhà họ Mạnh, đối với một người không thích giao tiếp với người sống như Bạch Hướng Mặc quả thật là rất mệt mỏi.
Anh đi đến mép giường, đưa tay khẽ vuốt ve khuôn mặt Bạch Hướng Mặc.
Trong lúc ngủ mơ, Bạch Hướng Mặc cảm nhận được có người chạm vào mặt mình, khẽ nhíu mày, nhưng không có dấu hiệu tỉnh lại.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây