Bạch Hướng Mặc và Tề Minh gần như vừa nhận được điện báo đã lập tức đến đây, Mạnh Minh Duệ cảm nhận được sự coi trọng của họ.
Nhất là trước đó không ai nghe lời cậu, cậu càng cảm thấy hai người là tri kỷ của mình, không giống những người khác coi cậu như là con nít hoặc kẻ ăn chơi trác táng chẳng hiểu gì, căn bản sẽ không nghiêm túc lắng nghe lời cậu.
Tề Minh lạnh lùng, đẩy kính mắt, “Tôi là vì đại thiếu mà đến.”
Mạnh Minh Duệ đã sớm quen với thái độ lạnh lùng nhưng ấm áp của anh, hoàn toàn không bị tổn thương.
“Dù sao hai người cũng đã đến, chuyện của anh trai tôi coi như có hy vọng rồi! Cha tôi bọn họ toàn là tư tưởng cũ, cứ nghĩ có súng ống trong tay thì không sợ gì cả, chẳng biết gì là khoa học.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây