“Còn tại sao nữa, còn không phải là sợ tôi - một sinh viên đại học - cướp mất bát cơm của bọn họ sao! Ngay từ khi mới vào, chế độ đãi ngộ của tôi đã khác với nhân viên bình thường, chỉ cần tôi làm tốt thì việc thăng chức, tăng lương đều sẽ nhanh hơn bọn họ. Họ sợ ông chủ có một sinh viên đại học như tôi rồi sẽ đá họ ra khỏi cửa hàng.”
Tính tình Ninh Hoàng vốn thẳng thắn, dù sự việc đã qua đi nhiều năm nhưng trong lòng vẫn cảm thấy uất ức.
“Đều là đàn ông với nhau, tôi thật sự rất khinh thường loại người chơi xấu sau lưng như vậy. Cố ý dùng thân phận trưởng bối để chèn ép tôi, tên họ Dương kia là chủ mưu, những người khác đều là c h ó hùa, hùa theo hắn ta. Lúc đó tôi mới ra trường, biết gì chứ, ban đầu cũng bị dọa cho sợ.”
“Sau đó tôi thật sự không chịu đựng nổi nữa, liền nghỉ việc. Đến Hoa Hưng tôi mới biết, đó hoàn toàn không phải là mối quan hệ đồng nghiệp bình thường. Họ rõ ràng là cố ý chèn ép và hạ thấp tôi, khiến tôi cảm thấy bản thân kém cỏi, để rồi răm rắp nghe theo lời bọn họ.”
Bạch Hướng Mặc nhíu mày, đây chẳng phải là thao túng tâm lý nơi công sở sao?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây