Tề Minh coi như không nhìn thấy bàn tay đang đưa ra của Vân Mộng, mời Vân Mộng ngồi xuống ghế đối diện.
Vân Mộng không để ý, thờ ơ thu tay về, vén lấy sợi tóc không hề có bên tai, thướt tha ngồi xuống.
“Sao hôm nay Tề tiên sinh lại rảnh rỗi đến thăm tôi vậy?”
Tề Minh không muốn lòng vòng với cô ta, liền đi thẳng vào vấn đề: “Tiểu thư Vân Mộng nghĩ sao về cái chết của tiểu thư Hồ Nhuỵ?”
Vân Mộng rõ ràng là đã quen với những câu hỏi tương tự trong thời gian này, dù sao cô ta cũng là người được lợi nhiều nhất sau khi Hồ Nhuỵ qua đời.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây