Trái tim Chu Minh Lượng đau đớn, nức nở nói: “Anh sẽ tự mình nuôi nấng đứa nhỏ.”
“Không cần đâu, anh còn có cuộc sống của mình, mong anh tôn trọng ý nguyện của em. Anh cũng biết mấy năm nay ý kiến của em vẫn luôn bị người ta làm lơ, em hy vọng anh có thể tôn trọng ý kiến của em, để em cũng có thể làm chủ một lần.”
Thật lâu sau Chu Minh Lượng mới chua xót mở miệng: “Được.”
Liễu Văn Tâm lộ ra tươi cười xán lạng, ánh mắt chuyển sang Tề Minh.
“Tề tiên sinh, làm phiền ngài chờ tôi một thời gian, chờ tôi sinh xong hãy mang tôi đi, tôi sẽ chịu trách nhiệm những gì mình đã làm.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây