Chu Minh Lượng ôn nhu nhìn cô cười, giống như người bị thương không phải là mình, ngoại trừ sắc mặt có chút tái nhợt ra, thoạt nhìn rất bình tĩnh.
Tuy rằng cô Phương không yên tâm, nhưng vẫn nghe theo rời đi.
Cô ở chỗ này cũng không giúp được gì, chỉ sợ còn sẽ thêm phiền.
Sau khi cô Phương rời đi, Chu Minh Lượng liền thu hồi tươi cười, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ.
Bị phỏng nghiêm trọng như vậy, loại cảm giác đau nhức này rất khó miêu tả. Chẳng qua là vì làm cô Phương yên tâm, vẫn luôn cố chịu đựng mà thôi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây