“Vậy trả lại mấy bộ khác đi, hai bộ đã đủ thay đổi rồi. Tôi vẫn còn phát triển, đến lúc đó sẽ lãng phí.”
Tề Minh lại không vui nói: “Vất vả lắm tôi mới chọn được cho cậu mấy bộ, nếu cậu không mua, vậy để tôi trả tiền cho.”
Bạch Hướng Mặc vô ngữ, hắn tuyệt đối không thể dùng tiền của Tề Minh, chỉ hận bản thân vừa rồi cứ ngây ngốc đi thử đồ.
“Thôi được rồi, mua đi, mua đi.”
Đi dạo một buổi sáng, những thứ Lâm Uyển Như dặn dò cũng chưa mua, trong tay cũng đã bao lớn bao nhỏ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây