Phùng lão phu nhân bắt lấy cánh tay Phùng Cường: “Đứa nhỏ này, cháu nói linh tinh gì vậy, sao cha cháu có thể làm vậy được? Bà biết cháu trách cha cháu trước kia không chịu nhận cháu, nhưng cháu cũng không thể nói lung tung được, đây là phải bị chém đầu!”
Phùng Cường lạnh lùng liếc bà một cái: “Có phải bà cảm thấy mấy ngày nay đối xử tốt với tôi đã có thể làm tôi quên hết chuyện trước kia? Các người đối xử với mẹ của tôi thế nào, tôi đều nhớ rất rõ ràng.”
Phùng lão phu nhân nghe thấy những lời này, sắc mặt rất khó coi: “Có phải mẹ của cháu đã nói bậy gì với cháu không! Tôi liền biết cô ta ngoài mặt thì thành thật, nhưng trog lòng toàn một bụng ý xấu ...
“Đủ rồi! Bà không được bôi nhọ mẹ của tôi!” Phùng Cường trực tiếp hất tay bà ta ra, “Mẹ tôi chưa từng oán giận bất cứ điều gì với tôi, nhưng vết thương trên người bà lại cho thấy rõ ràng trước kia bà đã bị hành hạ thế nào.”
“Bà ấy còn nhỏ như vậy, đã bị các người bắt làm một đống việc, ngay cả ăn cơm cũng không cho bà ăn no. Mỗi ngày đều phải thức khuya dậy sớm hầu hạ hai mẹ con khốn nạn các người, đã vậy còn bị các người đánh chửi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây