Bà thím hừ một tiếng, bưng bát cho Vương Mạn Vũ xem: “Tôi tử tế đi mượn đường đỏ, cô ta chỉ đổ cho tôi có tí tẹo thế này, còn làm mặt lạnh, sợ tôi không trả lại cho cô ta, tôi còn chưa ra khỏi cửa, cô ta đã nhắc tôi đừng quên trả, có tí đường đỏ rách nát thế này, nếu nhà tôi không hết sạch rồi thì tôi sẽ đi mượn cô ta chắc?”
Vương Mạn Vũ liếc nhìn đường đỏ trong bát, đáy mắt thoáng qua vẻ khinh thường, nhìn ra được bản chất xấu xa của bà thím nhưng không nói ra, ngược lại còn phụ họa vài câu: “Tính tình hơi nóng nảy.”
Bà thím nịnh nọt: “Bác sĩ các người có công việc ổn định, muốn tìm vợ kiểu gì mà chẳng được? Đừng để vẻ ngoài xinh đẹp làm mờ mắt, tìm vợ phải tìm người chịu thương chịu khó, hiếu thuận, đừng tìm loại tay không xách nổi vai không vác nổi, lấy nhầm vợ thì hủy hoại ba đời.”
Nói xong, bà thím còn liếc nhìn người phụ nữ đang nằm trên giường.
Người phụ nữ nằm trên giường bệnh nghe không nổi nữa, liền nói: “Mẹ, mẹ đừng nói như vậy, chúng ta không quen không biết người ta, người ta có thể cho nhiều đường đỏ như vậy đã là tốt lắm rồi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây