Trình An Nhiên không để ý, cô chỉ nghĩ đến canh xương sườn, thỉnh thoảng lại kiễng chân lên xem còn bao nhiêu.
Trong những năm tháng thiếu thốn vật chất, không phải lúc nào cũng có canh xương sườn để uống, căng tin bệnh viện mười ngày nửa tháng mới có một lần coi như là không tệ rồi, lần này có thể gặp được hoàn toàn là do may mắn.
Cuối cùng cũng đến lượt anh chàng đeo kính, Trình An Nhiên nghiêng đầu nhìn vào trong, thấy chậu đựng canh xương sườn sắp hết sạch, trong lòng cô cầu mong anh chàng đeo kính ngàn vạn lần đừng lấy canh xương sườn.
Nhưng anh chàng đeo kính rõ ràng không nghe thấy lời cầu nguyện trong lòng Trình An Nhiên, khi nghe anh chàng đeo kính nói với người múc cơm: “Cho một phần canh xương sườn”, Trình An Nhiên vội vàng kéo giọng hét lên.
“Chú ơi, để cháu một ít canh xương sườn, nhà cháu có người bệnh cần bồi bổ sức khỏe.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây