Cũng trách họ năm đó không để ý nhiều hơn, dễ dàng tin lời y tá Vương, khiến đứa trẻ phải chịu khổ nhiều năm như vậy, Diêu Như Vân cảm thấy chua xót, lại may mắn vì Ngụy Mặc giống như ngọn cỏ kiên cường trong khe đá, không bị Mạc Quế Hà hủy hoại.
Bà chủ khách sạn thấy Ngụy Mặc về, cười chào Ngụy Mặc, thấy Diêu Như Vân cũng đi theo vào, bà chủ áy náy nói: “Ôi, hóa ra con trai của chị này là cậu à? Vừa nãy chị ấy nói đến thăm con trai, tôi không biết là cậu nên không cho chị ấy vào.”
Bà chủ khách sạn có ấn tượng tốt với Ngụy Mặc và Trình An Nhiên, hai vợ chồng ở khách sạn, mỗi lần trả phòng đều dọn dẹp sạch sẽ gọn gàng, chăn màn đều gấp vuông vắn như khối đậu phụ, không giống như những người thuê trọ khác, làm cho căn phòng bẩn thỉu lộn xộn, giống như ổ chó.
Diêu Như Vân nghe bà chủ khách sạn nói, trong nháy mắt có chút căng thẳng nhìn Ngụy Mặc, bà ấy lo Ngụy Mặc sẽ tức giận, ai ngờ Ngụy Mặc chỉ gật đầu với bà chủ khách sạn rồi nói một câu: “Không sao, chỉ là làm theo quy trình bình thường thôi.”
Diêu Như Vân vui mừng khôn xiết, bà ấy cảm thấy Ngụy Mặc đã dần chấp nhận bà ấy, bà ấy chỉ hận không thể gọi điện cho chồng ngay để báo tin vui này.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây