Lúc này hai người đã đi xa khỏi quầy hàng rồi, Trình An Nhiên nói thật cũng không sợ người khác nghe thấy, cô cười bí ẩn: “Nếu là trước Tết, tôi chắc chắn sẽ không đồng ý, bây giờ thì khác, sắp đến tháng ba rồi, thời tiết ngày càng ấm, nhiều người sẽ không mua quần áo thu đông nữa, ngành may mặc đang trong thời kỳ ế ẩm, trong thời gian này quần áo sẽ ngày càng khó bán, chúng ta bán quần áo gì cũng có nguy cơ ế trong tay, bán quần áo cho bà ta sẽ trực tiếp tránh được nguy cơ này, đợi bán hết quần áo, thời tiết cũng ấm rồi, chúng ta có thể trực tiếp bán quần áo mùa hè, đến lúc đó chắc chắn lại kiếm được một khoản.”
Ngụy Tri Tinh bị lời nói của Trình An Nhiên làm cho kinh ngạc, không ngờ Trình An Nhiên đã nghĩ đến chuyện xa xôi như vậy, cô ấy nhìn Trình An Nhiên với ánh mắt kỳ lạ.
“An Nhiên, cậu đúng là Gia Cát Lượng tái thế, thông minh quá đi mất? Sao mình không nghĩ ra nhỉ? Mình còn tưởng cậu đồng ý giúp bà ta bán quần áo là vì lợi nhuận một đồng kia chứ.”
Trình An Nhiên nheo mắt, cười tươi như hoa: “Lợi nhuận một đồng kia mình cũng để mắt tới, dù sao muỗi đốt cũng là thịt, một cái một đồng, ba trăm cái là ba trăm đồng.”
“Sao hôm nay hai đứa về muộn thế?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây