“Cô bị bệnh à!” Ngụy Tri Tinh khinh thường liếc Tôn Tư Nhụy một cái, kéo Trình An Nhiên đi vào trường: “Chúng ta đừng để ý đến cô ta nữa, tôi thấy não cô ta có vấn đề rồi.”
Trình An Nhiên quay đầu nhìn Tôn Tư Nhụy một cái, khóe miệng cong lên, cố ý nở một nụ cười gian xảo, Tôn Tư Nhụy nhìn thấy mà toàn thân nổi hết cả da gà, cảm thấy Trình An Nhiên đáng sợ vô cùng, cũng không dám ở lại cổng trường nữa, quay người chạy về nhà họ Cố, cô ta phải nói với Cố Cảnh Tồn, đây không phải là Trình An Nhiên.
“Tôn Tư Nhụy bị kích thích quá nặng, bắt đầu bị tâm thần phân liệt rồi sao? Nếu không thì cũng là đọc tiểu thuyết nhiều quá, lại còn nói cậu không phải Trình An Nhiên, cậu không phải Trình An Nhiên thì cô ta phải chắc? Đúng là đầu óc có vấn đề.”
Ngụy Tri Tinh lải nhải kéo Trình An Nhiên về ký túc xá, hai người vừa vào phòng thì thấy Tô Miên đang ngồi trên giường ăn vặt.
Thấy hai người về, Tô Miên có vẻ hơi chột dạ, đứng dậy nói: “Tri Tinh, An Nhiên, hai người về rồi à?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây