Tô Miên ngủ trên giường tầng trên hắt hơi một cái, hít mũi, miệng lẩm bẩm: “Sao tháng giêng rồi mà vẫn lạnh thế này, biết thế đã mang theo một cái chăn bông dày hơn rồi.”
Ánh mắt cô ta đảo qua giường Trình An Nhiên và Ngụy Tri Tinh, đáng thương nói: “Chăn của tôi hơi mỏng, có thể chen chúc ngủ cùng một trong hai cậu một đêm không? Tuần sau tôi sẽ về nhà lấy chăn.”
Ngụy Tri Tinh vô thức từ chối: “Chăn của tôi là chăn đơn, không đắp được cho hai người.”
Nghe vậy, Tô Miên nhìn về phía Trình An Nhiên, đáng thương gọi: “An Nhiên...”
Trình An Nhiên quấn chặt góc chăn: “Tôi đã quen ngủ một mình rồi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây