Thấy Trình An Nhiên không hề phòng bị, ngủ rất thoải mái, anh mím môi đắp chăn cho cô, tắt đèn nằm trên chiếu nhưng trong lòng mãi không thể bình tĩnh, chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu toàn là hình ảnh Trình An Nhiên cười nói...
Trình An Nhiên ngủ một giấc đến tận trưa, khi tỉnh dậy thì Ngụy Mặc đã không thấy đâu, chiếu trên đất cũng đã được dọn ra ngoài giường, Trình An Nhiên vươn vai thay đồ ngủ ra ngoài rửa mặt, ăn cháo trắng và trứng luộc Ngụy Mặc chuẩn bị, rồi đến nhà Lý Minh Phong.
Lý Minh Phong bị hiệu trưởng trường đại học gọi đi nên không có ở nhà, người mở cửa là Trương Tú Thanh, thấy Trình An Nhiên đến, Trương Tú Thanh cười đầy trìu mến, nắm tay Trình An Nhiên vào nhà, lấy hết đồ ăn vặt trong nhà ra cho cô.
“An Nhiên, mẹ còn đang định hôm nay đến xem con đã về chưa, cha nuôi con nhờ người từ Tây Bắc mang về mấy cân óc chó, ăn vào bổ não, con ăn nhiều vào, cố gắng thi đỗ Đại học Bắc Kinh, đến lúc đó mẹ không chỉ có thể chăm sóc cha nuôi con mà còn có thể chăm sóc con.”
Trình An Nhiên nhận lấy quả óc chó, cắn vỡ một miếng rồi ăn, trong thời buổi thiếu thốn vật chất này, được ăn óc chó quả thực không dễ dàng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây