Ngụy Mặc trầm giọng đáp một tiếng “Được”, anh rửa hộp cơm xong, lấy cớ đơn vị bận, đi đến đơn vị.
Trình An Nhiên nhận ra tâm trạng Ngụy Mặc hình như không ổn lắm, nhưng cô cũng không nghĩ nhiều, trở về phòng ngủ một giấc thật thoải mái.
Buổi chiều dạy thêm cho bọn trẻ xong, lại dạy nhạc thêm nửa tiếng, về đến nhà không lâu thì Ngụy Mặc đã bưng hộp cơm về, thấy anh chỉ cầm một hộp cơm, Trình An Nhiên cảm thấy có chút kỳ lạ.
“Anh ăn cơm rồi à?”
Ngụy Mặc gật đầu “Ừ.” một tiếng, có chút lo lắng mím môi nói: “Anh có một nhiệm vụ, lát nữa phải lên đường, lần này phải đi ba bốn ngày, anh đã dặn chị Triệu rồi, em có gì cần giúp đỡ thì cứ tìm chị ấy.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây