Ngụy Mặc giải thích: “Bọn trẻ học ở trường gần đơn vị, là trường được xây dựng từ nhiều năm trước, trong trường chỉ có bảy tám giáo viên, mỗi giáo viên đều kiêm nhiệm nhiều chức vụ, ước chừng vài năm nữa, sau khi điều chỉnh chính sách, ngôi trường đó sẽ không duy trì được nữa.”
Trình An Nhiên hiểu đại khái ý của Ngụy Mặc, ngôi trường đó sắp đóng cửa rồi, có giáo viên dạy học đã là tốt lắm rồi, căn bản không thể có giáo viên dạy nhạc chuyên nghiệp đến dạy học.
Những đứa trẻ này đến đó học, một là vì gần, hai là vì học phí và các khoản chi khác đều rẻ, mẹ Nhị Nha coi Tam Nha như bảo bối, học hành đương nhiên là phải tốt nhất nên đã cho con đến trường trong thành phố học.
“Xe đến chân núi ắt có đường, thuyền đến đầu cầu ắt có bến, ăn cơm trước đã.”
Trình An Nhiên nghĩ không ra cách nào, dứt khoát tự trấn an mình một câu.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây