Trình An Nhiên hơi ngượng ngùng, cô nói dối bà cụ thì được, chứ nói dối người trẻ tuổi thì không thể, chỉ cần nhìn nụ cười của người đàn ông này là biết.
“Ôi chao, cậu Yến, cậu đến rồi à? Quần áo đã may xong rồi, cậu ngồi nghỉ một lát, tôi lấy ra cho cậu xem có vừa ý không.”
Bà cụ nhìn thấy mặt người đàn ông, cười đến nỗi mặt đầy nếp nhăn, nếp nhăn trên trán có thể kẹp chết một con ruồi, tiện tay ném cái thước trên tay lên máy khâu, hoàn toàn không để ý đến Trình An Nhiên, chạy đến bê ghế rót nước cho người đàn ông, thái độ đối với Trình An Nhiên hoàn toàn khác biệt.
Thể hiện rõ bộ dạng xu nịnh, Trình An Nhiên phải thán phục tốc độ thay đổi sắc mặt của bà cụ, nhanh như lật sách.
“Bà đừng bận rộn, tôi chỉ tiện đường đến xem quần áo đã may xong chưa thôi, lát nữa mẹ tôi sẽ đến lấy.” Yến Vĩ Hoa nhịn cười xua tay, căn bản không có tâm trạng nói chuyện với bà cụ, hơi nheo đôi mắt đào hoa, ánh mắt toàn bộ đều đặt trên người Trình An Nhiên.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây