“Không còn bận việc gì nữa sao?” Lục Trạch Thiên nghiêng đầu nhìn cô.
Tần Thi gật đầu: “Cũng không còn việc gì nữa, Trương Diễm Lệ lo lắng suốt nãy giờ, lát nữa vào tiết mục thứ tư, chờ đến khi sắp bắt đầu thì em sẽ ở dưới sân khấu nhìn là được.”
Thím Triệu nghe vậy thì quay đầu lại nhìn Tần Thi, hỏi: “Sao con không cùng lên sân khấu hát chung thế?”
Tần Thi cười: “Con lên làm gì ạ, bọn nhỏ là đoá hoa hồng của Tổ quốc, bọn chúng hiến ca cho Tổ quốc là được rồi ạ.”
Thím Triệu tán thưởng câu nói của Tần Thi: “Con nói rất đúng.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây