Thấy Lưu Thuý đang ăn năn sám hối thật lòng, Tần Thi cũng không vì vậy mà giữ hận trong lòng nữa, dù sao cũng ở trong cùng một đại viện, Triệu Kiến Quân và Lục Trạch Thiên đều là đoàn trưởng, mọi người đều có thể dễ đụng mặt được nhau, cho dù có làm căng quá thì cũng không tốt.
Cô không phải là thánh mẫu, bị mắng chửi như vậy sao có thể không so đo hiềm khích với chị ta được chứ! Nhưng ngoài mặt thì vẫn nên cho qua thì tốt hơn.
Tần Thi nhận lấy rổ, nói: “Cha mẹ là tấm gương tốt nhất cho con cái mình, gia đình và hoàn cảnh đối với sự trưởng thành và lớn lên của trẻ nhỏ vẫn rất là quan trọng.”
Lưu Thuý nghe xong lời này, giọt lệ trên mắt như thể sắp trào ra, lần này chị ta đã chính thức hiểu rõ ý của cô rồi.
“Cô đúng là một người tốt, ấy vậy mà lúc trước tôi còn đối xử với cô như thế, cô còn rộng lượng tha thứ….”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây