Đương nhiên Tần Thi sẽ không từ chối rồi, dù sao đây cũng là dạy hát, vậy thì cô phải dạy cho tốt, không được làm chậm trễ, lại còn có thể kéo cảm tình của hai người lại gần hơn, cớ sao lại không làm chứ.
Tần Thi vỗ vỗ tay, nói: “Cô dạy các em hát nhé, đây là một ca khúc chủ nghĩa yêu nước mới ra, của Trương Lê sáng tác, Tần Vịnh Thành soạn nhạc, Lý Cốc Nhất trình bày, bài hát tên ‘Tôi và Tổ quốc tôi’. Cô hát trước cho các em nghe một lần, chờ các em chép lời xong, chúng ta lại bắt đầu học nhé.”
Các bạn học tỏ vẻ chờ mong nhìn Tần Thi, dựng lỗ tai lên nghe.
Không có nhạc đệm, Tần Thi mở miệng hát: “Tôi và Tổ quốc tôi, một khắc cũng không thể tách rời, bất kể tôi có đi đến đâu, dòng máu đỏ luôn chảy đều trong tôi….”
Tiếng ca tuyệt đẹp lại còn êm tai vang lên, các bạn học sáng mắt lên, bắt đầu nghiêm túc lắng nghe.
Ca khúc không khó hát, giai điệu rất nhiều chỗ lặp lại tương tự nhau, lúc Tần Thi hát đoạn thứ hai, có một số bạn học cũng đang ngân nga theo….
Sau khi hát xong một đoạn, các bạn học vỗ tay rất sôi nổi, vẻ mặt hưng phấn nhìn Tần Thi, chờ mong đến lúc cô sẽ dạy bọn chúng.
Bài hát này nghe rất êm tai, ca từ cũng hay, mọi người đều rất thích. Tần Thi cười nói: “Cám ơn các bạn học đã vỗ tay, cô xin nhận tràng vỗ tay này, kế tiếp đây cô sẽ đọc ca từ, các em nhớ ghi chép lại cho thật kỹ nhé.”
Các bạn học không nói hai lời, trực tiếp lấy giấy bút ra bắt đầu ghi chép.
Chờ mọi người ghi xong, Tần Thi sẽ dạy các bạn học hát, bài hát này lưu loát lại dễ đọc, chỉ cần một vài lần là các bạn có thể hát theo Tần Thi ở phần mở đầu rồi.
Tần Thi dạy không nhanh, chỉ là sửa từng câu chữ cho đúng với phát âm của mọi người, tránh vấn đề bị lạc tông.
Một tuần có hai tiết Âm Nhạc, chỉ còn cách lễ quốc khánh có nửa tháng, tính ra là còn bốn tiết, thời gian quá gấp rút. Tần Thi chỉ có thể dạy cho bọn chúng cách hát chính xác, còn lại sẽ để bọn chúng tự tập thêm ở nhà.
Cứ như vậy thì ngàn vạn lần không thể hát sai được. Ngay từ đầu mà hát sai, nếu không sửa ngay thì sẽ thành thói quen khó sửa đổi, thế nên Tần Thi tình nguyện sửa từng chút một.
May mắn là bài hát này không khó, cảm giác tiết tấu rất mạnh, chỉ với một tiết học mà các em học sinh đã hát đúng với bản gốc rồi. Tiếng chuông tan học vang lên, Tần Thi để cho các em về nhà, tiết sau sẽ lại dajy cho bọn chúng phần kế tiếp, sau đó cô liền ra khỏi phòng học.
Sau khi vừa ra ngoài thì đã nhìn thấy Ngô Hữu Minh đi ra từ phòng học bên cạnh, ánh mắt hai người chạm nhau, nhưng không ai để ý ai cả.
Dù sao thì Ngô Hữu Minh cũng sẽ không phản ứng lại với cô, Tần Thi bày ra vẻ ‘mặt nóng dán mông lạnh(*)’, căn bản không thèm chào hỏi lão ta.
[Chú thích: (*) Mặt nóng dán mông lạnh: đây là một câu tục ngữ có xuất phát từ Trung Quốc ám chỉ sự việc một người khi được người khác nồng nhiệt bắt chuyện cũng chỉ lạnh nhạt, hờ hững. Nhiệt tình không được đáp lại, người ta cảm thấy như mới lãnh một xô nước lạnh.]
Ngô Hữu Minh thấy Tần Thi không để ý gì đến mình, trong lòng vô cùng tức giận, thầm nghĩ con người cô sống vậy là không được, rõ ràng là không tôn trọng tiền bối.
Ngô Hữu Minh nhìn thoáng qua đầu tóc của Tần Thi, bện tóc thì sơ rối lại còn cột thêm dây tóc màu xanh lam, càng ngày trông càng chướng mắt.
Một chút giản dị cũng không có, hiện tại đang là thời khắc quốc gia phát triển, cống hiến vì quốc gia mới đúng là vương đạo(*), mỗi ngày đều phải cân nhắc cách ăn mặc chứ….. Hừm!
[Chú thích: (*) Vương đạo: là đường lối dùng nhân nghĩa để cai trị thiên hạ.]
Các bạn học thấy Tần Thi rời đi rồi, còn chưa kịp phản ứng gì, mới nhanh như vậy mà đã tan học rồi. “Thời gian trôi nhanh đến vậy sao? Tiết này là 40 phút hả?”
Lý Lượng vỗ vỗ bạn ngồi cùng bàn, hỏi: “Minh à, cậu nhìn đồng hồ của cậu xem, thời gian có đúng là 40 phút không?”
Trương Minh giơ tay lên, túm tay áo lên xem đồng hồ trên cổ tay, khẽ nhíu mày: “Là đúng rồi đó.”
“Vậy sao lại nhanh như thế chứ? Tớ đi học mà ngủ một giấc cũng chưa nhanh đến mức đó.”
Cậu bạn bên cạnh cũng kêu la không ngừng, có không ít các bạn học ngồi phụ hoạ, kêu lên ríu rít.
Lớp trưởng Lý Vân ngồi ở hàng phía trước trợn tròn mắt, cất giọng thanh tú: “Đó là bởi vì anh đang chuyên tâm vào làm một chuyện, thành ra không ý thức được thời gian đang trôi đi, hiện tại không chuyên tâm nữa thì sẽ thấy thời gian trôi chậm lại ngay thôi.”
“Từ lúc nào mà anh lại ngủ trong giờ học vậy? Tại sao lại không nghe giảng chứ?” Lý Vân quay đầu lại nhìn cậu nhóc, biểu cảm vô cùng nghiêm túc.
Lý Lượng nhìn biểu cảm của cô em thì vội vàng ôm đầu: “Em nghe lầm rồi, không thể nào có chuyện anh ngủ gật được.”