Xuyên Đến 80 Làm Mẹ Kế

Chương 32:

Chương Trước Chương Tiếp

Cố Thanh Hải: “….”

Tần Thi liếc Lục Trạch Thiên một cái, anh cảm thấy phản ứng ban nãy của mình có vẻ không được tốt, liền quay đầu sang nhìn Cố Thanh Hải, giải thích: “Con là con lớn trong nhà, ba không thể nào nâng nổi.”

Mặt Cố Thanh Hải đỏ bừng, cũng không biết là đang tức hay là đang xấu hổ: “Con cũng không thích chơi cái trò này đâu!”

Ba nâng được con cũng không chơi! Trò gì trẻ con muốn chết!

Dứt lời, cậu nhóc bèn ôm hết sách vở đi vào phòng.

Lục Trạch Thiên nhìn Tần Thi nhún nhún vai, Tần Thi lại liếc anh một cái, nhìn cửa phòng đóng chặt lại, cả hai nhịn không được mà cười rộ lên.

Đáng nhẽ Cố Thanh Hải nên được đổi tên thành Cố kiêu ngạo mới đúng.

“Cuối cùng là có thể không ạ?” Tâm tình của An An đã bình phục trở lại, con bé ngẩng đầu nhìn Tần Thi và Lục Trạch Thiên: “Quà sinh nhật của con…. có thể thực hiện được chứ ạ?”

Lục Trạch Thiên: “Đương nhiên rồi!”

“Tốt quá!” An An mừng rỡ nhảy dựng lên.

Tần Thi hỏi: “Cậu thích đi xem huấn luyện sao? Không lẽ cậu thích võ công hả?”

An An gật đầu: “Đúng vậy, những người được huấn luyện đều là người rất tuấn tú, lại còn rất lợi hại nữa.”

Dừng một chút, An An ngẩng đầu, hỏi: “Con có thể học được không ạ? Nếu như con học thì sẽ bảo vệ được cho Bình Bình ạ.”

Về sau ai dám khi dễ Bình Bình, cô bé có thể tự mình đánh lại đối phương, không cần nhờ tới anh cả giúp.

Mỗi lần anh cả bị thương ở lòng bàn tay thì đều là do giúp hai đứa nhỏ đánh nhau nên mới bị. Cô bé không muốn nhìn anh cả của mình bị đánh nữa, An An hoàn toàn có thể đáp trả một mình được!

An An nắm chặt đôi bàn tay nhỏ, khuôn mặt đầy vẻ kiên định nhìn Tần Thi.

Lục Trạch Thiên khẽ nhướng mày.

“Được rồi, nếu cậu thích thì có thể học.” Tần Thi cười nói: “Chỉ có điều là không phải vì cậu bảo vệ Bình Bình mới để cho cậu học, mà chủ yếu là hy vọng cậu có năng lực tự bảo vệ bản thân nữa, không thể bị người khác khi dễ được.”

Thế giới ngoài kia luôn hà khắc với phụ nữ và trẻ em, An An lớn lên lại xinh đẹp như vậy, học cách phòng vệ một chút cũng tốt.

“Ừm, đúng vậy đó.” Lục Trạch Thiên gật đầu tán thành theo.

“Bình Bình cũng tập luyện một ít đi, ba sẽ dạy cho các con.” Cố Thanh Hải đã bi Lục Trạch Thiên lôi ra huấn luyện từ nhỏ, thường xuyên tập chạy trong đại viện của quân khu đã nhiều năm, năm trước mới chính thức bắt đầu theo học công phu quyền cước(*).

[Chú thích: (*) Quyền cước: là chỉ các cách sử dụng các bộ phận của cơ thể để tấn công đối phương. Nghĩa rộng hơn là chỉ tập hợp các kỹ thuật chiến đấu, tức các bài quyền, được tập hợp thành hệ thống riêng được truyền dạy hay trình diễn trên sân bãi.]

Đúng là như vậy nên lúc trước Cố Thanh Hải mới đánh nhau giỏi như thế, có thể một mình mà hạ một đám người. Mỗi lần thằng bé đi ra ngoài chơi sẽ luôn có một đám trẻ đi theo, bởi vì bọn chúng đều biết Cố Thanh Hải lợi hại.

An An hoan hô reo hò, Bình Bình lại thở dài, cậu nhóc không thích vận động cho lắm.

Tần Thi thấy Bình Bình thở dài, cô nghiêm túc nói với cậu nhóc: “Bình Bình à, cậu phải vận động nhiều thì cơ thể mới trở nên khoẻ mạnh cường tráng được.”

Nếu không phải do An An lôi kéo thằng bé cùng nhau ra ngoài chơi, một mình Bình Bình cũng không dám chủ động đi ra ngoài tìm người chơi như vậy, cậu nhóc có chút sầu muộn.

Bình Bình gật đầu: “Tớ biết rồi.”

Tần Thi cười cười, tuy không thích vận động, nhưng cậu bé rất nghe lời, cũng không phải bài xích(*) việc vận động, ít ra thì vẫn còn chịu nghe theo. [Chú thích: (*) Bài xích: chỉ trích kịch liệt.]

“Vốn ý của ba là sang năm mới bắt đầu, không nghĩ đến con còn chủ động đề nghị như vậy.” Lục Trạch Thiên sờ sờ đầu An An, quay sang nhìn Tần Thi nói: “Anh đi ra ngoài một chuyến đây.”

Tần Thi biết anh đang muốn đi xử lý chuyện ‘cô ba’ cho xong.

Bọn nhỏ đã quen với việc thỉnh thoảng anh sẽ đột nhiên rời đi, bọn nhỏ không còn thấy lạ nữa. Hiện tại nghe anh nói như vậy, bọn nhỏ chỉ phất phất tay, nói một câu “Tạm biệt ba” rồi lại tiếp tục làm chuyện khác.

Lục Trạch Thiên nhìn thấy cảnh tượng này thì có hơi buồn bã một chút, nhưng rất nhanh lại khôi phục lại bình thường, dù sao thì hiện tại anh đã biết bản thân mình lúc trước không được đáng tin cậy cho lắm.

Về sau này, anh luôn tận lực đặt thời gian và trọng tâm vào gia đình, tuyệt đối sẽ không để xảy ra giống như trước kia, ăn uống hay thậm chí là ngủ đều ở trong bộ đội.

Cho dù là ai thì cũng không thể khống chế hay ảnh hưởng được tới anh.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️