Mỗi ngày đều giúp cô làm việc, luôn bày ra bộ dạng ‘Bởi vì muốn trả ơn cậu đã chăm sóc chúng tôi, thành ra tôi mới giúp cậu gánh vác việc nhà’, bộ dạng rất đáng yêu.
Lục Trạch Thiên khẽ gật đầu, nghĩ thầm đến tối sẽ phải tâm sự một chút với thằng bé rồi.
“Còn cô ba là chuyện như thế nào vậy?” Tần Thi bưng trà hoa cúc lên rồi dựa vào một bên mà hỏi, Lục Trạch Thiên thì đang rửa chén.
Lục Trạch Thiên: “Xác thực thì đó là chị lớp trưởng, đã bốn năm rồi, anh cũng không biết chị ta làm cách nào mà đột nhiên nhảy ra, tầm đâu một khoảng thời gian trước, chị ta có xách theo một bao to đến trước cửa nhà mình, nói là muốn gặp bọn nhỏ.”
“Ngày đó đúng lúc anh ở nhà, đi ra thì nhìn thấy chị ta đứng ở cửa chỉ cho hai đứa nhỏ gọi là cô ba. Anh mới kêu bọn nhỏ về phòng, anh ở lại hàn huyên với chị ta, chị ta mới nói rằng muốn anh trả bọn nhỏ lại cho nhà chị ta, anh trực tiếp từ chối rồi đuổi chị ta đi luôn.”
Lục Trạch Thiên đem chén bát rửa xong đặt sang một bên, tiếp tục nói: “Ngày hôm sau anh đi tìm lãnh đạo, tra hỏi qua một hồi thì phát hiện con chị ta đột nhiên đổ bệnh, phải vào bệnh viện cứu chữa, nghe nói là bị bệnh tim.”
Tần Thi đã hiểu ra: “À, thì ra là muốn đón đứa nhỏ trở về, trông cậy vào tiền trợ cấp của bọn nhỏ và tiền an ủi lớp trưởng có đúng không?” Lục Trạch Thiên gật đầu: “Em rất là thông minh.”
Tần Thi cười ha ha: “Người gì lớn lên chẳng ra gì, chắc chỉ được mỗi cái xinh đẹp.”
Đứa nhỏ vừa mới cai sữa liền giao cho Lục Trạch Thiên, nhờ một tay mẹ Lục nuôi nấng thành người, không ngừng chăm sóc và dọn dẹp mỗi khi đứa bé ỉa bậy đến tận 4 tuổi, bây giờ đứa nhỏ trưởng thành hiểu chuyện rồi chị ta lại tới đòi sao? Nằm mơ giữa ban ngày đi!
“Yên tâm đi, lần này anh nhất định sẽ hoàn toàn xử lý chuyện này.” Biểu tình của Lục Trạch Thiên trở nên nhàn nhạt: “Hiện tại chị ta đang ở phòng cảnh vụ, hẳn là đã được dạy bảo cho một trận, chờ lát nữa anh sẽ tự mình đi xem coi một chuyến.”
Tần Thi gật đầu, đúng là nên như vậy! Dứt khoát giải quyết trực tiếp là tốt nhất.
Cô nhìn động tác rửa chén vô cùng nhanh nhẹn của Lục Trạch Thiên, trong lòng cảm thán đây đúng là người vừa tốt lại còn giỏi giang nữa. Tần Thi bưng ly nước lên uống một ngụm, bỗng nhiên nhớ tới chi tiết nào đó mà cô bỏ sót, khẩn trương la lên: “Bệnh tim ư? Nhà chị ta có gen di truyền sao?”
Lục Trạch Thiên lắc đầu: “Là bên chồng chị ta di truyền, đừng lo lắng.”
Lúc này Tần Thi mới thả lỏng người ra, vậy là tốt rồi, doạ cho cô một cú sợ chết khiếp.
Sau khi biết chuyện mình muốn biết, Tần Thi cũng không ở đây với Lục Trạch Thiên nữa, cô để anh đứng rửa chén một mình, cô đi đến phòng cách vách.
Lục Trạch Thiên nhìn cánh cửa đóng lại, anh chỉ biết cười cười lắc đầu.
Lúc Tần Thi về phòng, An An đã không còn kiên nhẫn để vẽ tranh nữa, thay vào đó là quấn lấy Cố Thanh Hải để nghe kể chuyện xưa, chỉ để lại một mình Bình Bình còn ngồi ở trên bàn, cầm đầu bút chì nghiêm túc vẽ ở mặt sau vở của Cố Thanh Hải đã dùng xong.
Tần Thi đi qua vừa thấy trên giấy là một người phụ nữ tóc dài dẫn theo hai đứa nhỏ đang đào đất, cầm cái xẻng, cầm thùng, sọt… Vẽ nét nào ra nét đấy rất đẹp!
Đây đúng là cảnh tượng ban ngày cô dẫn bọn nhóc đi đào đất.
Tuy đường cong rất đơn giản, tỉ lệ nhân vật cũng có chút kỳ lạ, nhưng Tần Thi lại rất vui, rốt cuộc thì cô cũng có thể nhìn ra được thằng bé vẽ cái gì, bức tranh lại còn rất có hồn nữa chứ. Tần Thi khen thằng bé: “Vẽ đẹp quá đi! Bình Bình thật là lợi hại.”
Bình Bình có chút thẹn thùng, cậu nhóc chỉ cong môi cười, lật vở qua mấy trang trước để cho Tần Thi xem bức tranh mà mấy ngày nay cậu nhóc vẽ.
Có chó mèo đang đánh nhau, có sông nước, có cả ngọn núi, có binh lính đứng gác và ông mặt trời chói lọi, còn có một ít người nhưng không thể nhận ra đó là ai.
Cái này làm cho Tần Thi thật sự thích thú, không nghĩ tới rằng Bình Bình lại có thiên phú hội hoạ, vẽ cũng khá đẹp.
“Giỏi quá đi!” Tần Thi sờ sờ đầu Bình Bình, hỏi: “Cậu thích vẽ tranh sao?”
Bình Bình dùng sức gật đầu một cái thật mạnh, chạy tới phòng lại lấy ra một quyển vở khác, phía trên vẽ chi chít cái loại đồ vật.
Tần Thi nhìn nét vẽ non nớt, ngắn gọn nhưng lại tràn ngập sáng tạo của cậu nhóc, đột nhiên hỏi: “Sau này Bình Bình lớn lên muốn làm nghề gì? Có phải là trở thành một hoạ sĩ không?”
Ánh mắt Bình Bình sáng lên, tựa hồ không ngờ đến Tần Thi lại biết được, cậu nhóc nghiêm túc gật đầu, nói: “Tớ rất thích vẽ tranh!”